Tết tới rồi .....




Ăn tết zdui de~, ăn nhiu` mau lớn nhiu` $ li` xi` .........

Bắt đầu một kết thúc ..............

1. Minh gắt gỏng:

- Hey, đừng nghĩ rằng chúng ta sẽ nhận được sự giúp đỡ hay bất cứ cái gì tương tự từ ba con bé chết tiệt đó. Không và nhất định không!

JB méo xẹo mồm, thì thầm, mọi người đang nhìn vào hai đứa:

- Nói nhỏ một chút và thực tế là ít nhất chúng ta cũng nên thử hỏi xem rằng Melisah và bọn kia định như thế nào chứ?

Minh gạt tay thờ ơ:

- Này đồ ngốc. Nếu cậu có thể phát âm được bất cứ một câu nào tiếng Trung ngoài I love u thì hãy nghĩ đến việc bắt chuyện với ba con nhỏ đó.

Minh thấy u ám. Cuối cùng thì là gì? Lớp học IS Creative thinking có một project và giảng viên Suel đột nhiên có ý tưởng ghép nhóm không chọn lựa, tất cả tên của mọi người được xáo lên và tự bốc chọn group, cuối cùng trong năm người của “team” nó, chỉ có JB may mắn là bạn thân của Minh, ba đứa còn lại là Chinese! Nó ghét phải làm việc với tụi Trung Quốc. Thất vọng tiếp theo là ba con nhỏ này nói tiếng Anh tệ kinh khủng và luôn mồm thì thầm với nhau bằng ngôn ngữ riêng trông đến là ghét! Monkey!

Cắt ngang suy nghĩ của Minh, JB đập vai:

- Ew, đến bến rồi, xuống thôi.

Minh cầm cái laptop, khoác balo, nó gào lên sau hồi suy nghĩ mông lung, làm thằng bạn và những người xung quanh giật mình:

- Khỉ thật, tại sao cô Suel lại chọn tớ làm nhóm trưởng chứ?!!

Rồi nó hạ giọng:

- Đành vậy! Chúng ta sẽ làm project, hai đứa thôi, không cần nói với ba con bé đỏng đảnh không trùng ngôn ngữ kia. Làm vì chúng ta! Và nếu A hay D là kết quả cho Team thì tụi kia cũng phải cố mà chịu.

JB ôm đầu:

- OMG, ngất! Chọn đề tài. Thu thập thông tin. Làm survey ít nhất 300 người. Viết báo cáo 20 trang. Trình bày Power Point slice cho thuyết trình. Tất cả trong 2 tuần!

Minh im lặng, rồi nó thình lình hét lên, lần 2 trong 1 phút:

- Mặc dù tớ cũng muốn ngất, nhưng tớ bảo làm được tức là sẽ làm được vì chúng ta không được phép không làm được trong một hoàn cảnh phải làm được cái điều mà thực ra nhất định là sẽ làm được!


2. Đề tài mà tụi nó làm là: “Sự tràn ngập của game online trong Teen”. Khi mà các nhóm khác chia nhau việc làm một cách nhẹ nhàng, thì team của Minh bò ra với khối lượng công việc tăng lên gấp đôi. Minh và JB phải vật vã cho phần đi phỏng vấn lấy tư liệu…

Trong canteen, JB bê đĩa thức ăn đặt bộp xuống bàn mà Minh đang ngồi:

- Huh, 3 bé Trung Quốc lại đang túm tụm ở kia kìa - Nó chỉ về phía một bàn gần quầy Fruit- bọn này đẻ vào giờ “thì thầm” hay sao ý!

Minh bật cười:

- Hehe, một nửa thế giới thậm thụt với nhau khi ăn.

- Tuỳ thôi, co ro trong quan hệ với những đứa đến từ cùng đất nước thì khả năng giao tiếp và ngôn ngữ sẽ không tiến bộ. Lúc nào cũng loanh quanh với hội Chinese, thử hỏi cơ hội đâu cho chúng nó bật tiếng Anh! - JB cãi lại, giọng lùng phùng cơm đầy mồm.

Minh nhún vai, điều này thì đúng. Nhưng…Trời ạ! Những đứa tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ như JB làm sao biết được… “nỗi niềm” của những đứa như Minh hay tụi Trung Quốc chứ, có cái gì đó chợt như là đồng cảm ở Minh…Nó gạt đi:

- À này, đến sát ngày thuyết trình thì vẫn phải truyền đạt với ba con bé đó về đề tài của chúng ta vì nếu không đủ cả nhóm lên nói, thì đừng hy vọng full mark!

JB ngậm thìa vào mồm:

- Sát ngày nộp?

- Yup. Và bỏ thìa ra đi, tởm quá.

- Tại sao không là bây giờ?

Minh hấp hé môi, định nói gì đó nhưng lại thôi. Nó cũng chả biết sao. Có cái gì đó như bức tường vô hình giữa hai bên. Minh nhìn đồng hồ:

- Không nhanh lên là muộn môn AutoCAD đấy!

JB lại bắt đầu xúc từng thìa to vật và ngoác hết cỡ mồm của nó ra…



Minh và JB quyết định làm "project" mà không cần 3 cô bạn Trung Quốc


3. Câu nói của JB khiến Minh hơi suy nghĩ. Thực ra thì nó cũng từng như tụi Trung Quốc kia, tức là co cụm, không hoà đồng, trên lớp thì lặng lẽ, và giữ mối quan hệ nhỏ nhoi với một vài đứa Việt Nam cùng hoàn cảnh. Suốt mấy tháng trời, nó vẫn không thể bắt kịp với tốc độ nói của giảng viên, cứ ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm. Rồi tình cờ sau một vài bữa ăn trưa mà tụi bạn Việt Nam của Minh bận, Minh quen JB cùng vài đứa nữa. Và mọi thứ cải thiện rõ rệt. Khả năng nghe nói, hoà nhập và hơn hết là yếu tố tự tin, Minh dần cảm thấy thoải mái hơn nhiều! JB và những đứa kia cũng rất quý Minh – vì khả năng bắt nhịp, có đầu óc, cũng như thái độ nghiêm túc trong học tập của nó. Cả vì Minh đá bóng tuyệt hay, ở nước ngoài, nếu chỉ có học khá thôi mà bỏ qua các hoạt động ngoại khoá, oh, hãy làm bạn với đầu gối nhé! Bởi tụi ở đây cho rằng năng khiếu ở bất cứ điều gì cũng là tốt, một đứa đánh bi-a tuyệt hay như JB cũng được đánh giá cao như việc môn Toán của Minh toàn A! Điều này ban đầu làm Minh cảm thấy bỡ ngỡ, nhưng sau đó thì nó khoái chí vô cùng! Sau lần JB chán nản vì thất bại của nó tại giải game trường, Minh đã lôi nó về ký túc xá làm món phở cuốn đãi thằng bạn…giải sầu, với một đứa… “phàm ăn tục tử”(!) như JB thì quá kết! Thế là hai thằng nghiễm nhiên thân nhau!

Bây giờ, bắt gặp vấn đề của tụi Trung Quốc, Minh mang máng hiểu được, nhưng nó vốn không ưa cái thứ tiếng ề à của bọn đấy, hơn nữa Minh cũng không biết phải bắt đầu như thế nào, lằng nhằng lại bị bọn nó bảo là dở hơi! Thôi kệ!


4. Sắp đến ngày thuyết trình, Minh và JB bở hơi tai. Rắc rối hơn bọn nó tưởng: không dễ thống kê và kết luận, vạch ra nguyên nhân, ưu-nhược và hướng đi cho đề tài. Những phần như thế này con gái làm khá hơn! Hai đứa mụ mẫm đầu óc vì những tranh luận liên miên. JB hăng hái nhưng dễ chán nản. Minh thì kiên nhẫn nhưng đôi khi tỉ mỉ thừa thãi và rụt rè đúng lúc cần - dễ gặp ở teen Việt điều đó. Trời ạ! Bế tắc nhưng tự ái không cho phép nó yêu cầu giúp đỡ! Minh đang vò đầu bứt tai thì điện thoại reo. Nó nhấc máy:

- Bạn được phục vụ.

- Uhuh…ừm…Lang Ting đây…

Minh bịt máy lại nói không ra tiếng với JB: “Oh shit, một trong ba đứa còn lại của nhóm-chúng-ta!”, nó quay lại máy, JB cũng áp sát tai vào máy, lắng nghe hồi hộp.

- Okie. Có việc gì vậy?

- Gặp nhau được…không? Tụi này đang…ở gần thư viện.

Minh tí sặc trước thứ tiếng Anh nhát gừng của Lang Ting.

- No problem. Tớ và JB đang ở cafe thư viện đây - bàn đầu tiên gần dãy máy tính. Vào đi!

- Yup.

Dập. Minh quay sang JB, mắt to bằng quả bưởi:

- Thế là sao?

JB gãi đầu:

- Ai biết! Muốn xin làm cùng chăng?

Minh lắc đầu:

- Giọng không giống như thế lắm. Có gì đó tựa như là…ừm…

JB nheo mắt:

- Như là?





Không có sự bàn bạc, Minh - JB và 3 cô bạn "lệch pha" với nhau...


Minh chưa kịp trả lời thì từ phía xa, Melisah, Lang Ting và Enna K đang bước tới. JB và Minh cùng đứng lên nhường và đi lấy thêm ghế về. Năm đứa ngồi quanh một cái bàn. Enna K lên tiếng trước, có vẻ ngượng nghịu:

- Ya, chắc hai cậu vẫn…nhớ chúng ta là partners…của project IS.

Con nhỏ đằng hắng một cái. JB gật đầu:

- Dĩ nhiên. Và bọn tớ đang tự hỏi không biết bọn cậu định sao? Mặc cho tụi này làm gần hết rồi và bây giờ nhảy vào?

Minh hoảng hồn trước cách nói bốp chát của thằng bạn, nhưng nó im lặng, thôi cũng phải vậy. Ngược với suy nghĩ của nó, bên kia có vẻ hơi ngạc nhiên, Lang Ting nhíu mày:

- Hử? Làm gần hết? Như vậy là…bọn cậu đã làm về…một đề tài gì đó?

Minh gật:

- Chính xác là “Sự tràn ngập của game online trong Teen”. Gần xong.

Ba đứa Trung Quốc nhìn nhau cười một cách kỳ lạ. Chết tiệt! Nghe thấy tụi này làm xong hết, không phải chế thêm mồ hôi công sức vào là cười lộ liễu như thế à! JB sắp sửa cáu tiết thì Enna K cười tủm tỉm nói:

- Các cậu đã làm gần xong một cái, right? Và với một đề tài khác…à.. ừm… bọn tớ đã…coi như hoàn thành!

JB và Minh trố mắt, gần như đồng thanh:

- What?!!

Melisah lên tiếng, nó nói khá chậm:

- Aiza, nói sao nhỉ…Chúng ta hình như đã có sự…nhầm nhọt về…“cái gì đó”(!), bọn tớ thì nghĩ các cậu…không chú ý đến…project, hơn nữa cứ thấy ngại ngại nếu ra hỏi các cậu, mà như thấy đấy, tiếng Anh…bọn tớ không tốt, vì thế…- nó nhún vai, không diễn đạt trôi chảy nhưng đủ hiểu ý.

Minh nhìn JB - thằng này đang hắt xì liên tục!

- Bọn này đành tự thân…làm với đề tài là “Việc học sinh được quyền tự chọn môn học phụ”. Cũng khá…mệt khi không có bàn tay của con trai! - Lang Ting nói ngập ngừng.

Enna K hấp háy mắt:

- Nhất là phần…Power Point, bọn tớ có…làm nhưng không hài lòng. Trong ba đứa... không ai rành Tin. Và tớ nghĩ là bọn cậu có lẽ…dễ dàng giúp phần này.

Nói xong những cấu trúc câu loằng ngoằng ấy, cả ba đứa mỉm cười, hướng những đôi mắt… long lanh về phía Minh và JB! Ôi, JB gần như đỏ bừng mặt. Minh ngập ngừng:

- Tệ thật, đây là lỗi của tớ! Đáng ra leader như tớ phải liên kết mọi người, cuối cùng cũng vì cái ngại ngùng và suy nghĩ một chiều mà tớ lại thế…

Minh đá vào chân JB, thằng này giật mình, ngắc ngứ:

- À, ừm…ờ…Tớ cũng thế. Hừm…sorry! Tớ cứ nghĩ là bọn cậu chắc không chịu hợp tác đâu và…lười lắm. Ai ngờ các cậu làm nguyên một cái!

Lang Ting cười lớn:

- Haha, hey guys! Làm gì mà phải ủ rũ thế, đâu có… vấn đề gì nghiêm trọng mà phải… xin lỗi! Về mặt tích cực… chúng-ta đang có tận hai đề tài sắp hoàn chỉnh! Chỉ cần tập trung làm xong cả hai thì… thì…

-… thì Tuyệt!- JB đỡ lời Lang Ting khi con bé ngập ngừng tìm từ ở phía cuối.

Minh nhìn JB, lần thứ 200 trong ngày. Mồm thì không nhưng mắt của hai thằng gần như là…cười tít!! Điều đơn giản mà Lang Ting nói không sai, mà đôi lúc thế này có khi lại tốt, tăng khả năng độc lập của mỗi đứa, rồi lại dùng nhiều cái đầu giải đáp những phần khó khăn! Điều này ngoài dự kiến. Thoải mái và đơn giản, chịu khó và thành thật: những cô bạn Trung Quốc không dở như thành kiến nhảm nhí! Những điều không ngờ dễ chịu.

Enna K nháy mắt:

- Chúng ta bắt tay…vào kết thúc đề tài nào trước?

Trời ạ, cách nháy mắt của Enna K trông ngộ nghĩnh khiếp khủng! Aiza, một câu chuyện mới bắt đầu bằng một “kết thúc” đây! Minh thở phào: “Đôi chút phức tạp, nhưng mọi chuyện sẽ tốt, bởi chúng ta là teen - hoà nhập không thành vấn đề!”

Chiều Daklak..

Tôi đi, tôi thấy và tôi phải trãi wa !!!

Chiều Daklak bun về trong cái giá lạnh của mùa đông, trong cái năng đông hơi lạnh nhưng ấm áp... Một mùa đông đẹp!!!

Tết tới rồi. Chúc poa` k0an năm mới thiệt là vui ve~.


...Năm mới tới rồi!!! chúc poa` k0an đón đứa con tinh thần của mình một cách ấm áp nhất!!! Một cách hạnh phúc nhất. Năm mới Mạnh cũng khgoong biết chúc poa` k0an j` hơn ... Học hành tấn tới... mau lớn để có ngươi` iu ...

Cha)'c c0' Le~ pHa?i Va^.Y thO^y sA0 gio*` ? ? ?

Thể dục - tao sợ mày ..... đá cầu tao đáng sợ ma`y ... mày thật là ghê tơ?m !!!! Chắc thj 1 điểm thôy ... K0 bít la`m sao h ???

Cuộc sống là những đường chạy Marathon ?


Cuộc sống là một đường chạy marathon dài vô tận nếu ta không cố gắng thì sẽ mãi bị bỏ lại ở phía sau và không bao giờ tới đích.

Cuộc sống là một đường chạy vượt rào nếu ta không cố gắng ta sẽ không thể vượt qua bất kỳ rào cản nào.

Cuộc sống là một đường chạy nước rút nếu ta không cố gắng ta chỉ là người chạy cuối cùng.

Cuộc sống là một đường chạy tiếp sức, biết giúp đỡ nhau chúng ta sẽ chiến thắng.

Cuộc sống của bạn là đường chạy nào?...

Hay là tất cả?

Nếu bạn đã từng chạy đường dài có bao giờ bạn thấy mệt đứt hơi nhưng vẫn chưa thấy đích đến ở đâu cả? Với tôi thì có đấy. Rất nhiều buổi sáng mùa hè tôi đã từng chạy đường dài. Chạy mãi, chạy mãi nhưng vẫn không thấy cái đích mình cần đến. Và những lúc như thế tôi tự đặt ra một cái đích giả định gần hơn như một cái cột điện, một cây cổ thụ chẳng hạn. Như vậy lúc nào trong tâm trí cũng nghĩ "À, sắp đến cây cổ thụ kia rồi" và khi vượt qua cây cổ thụ ấy mình lại tìm một cột mốc trong tầm mắt để đặt làm mục tiêu kế tiếp và cứ như thế ta lần lượt vượt qua các cột mốc trong tâm trí để đạt tới đích đến thật sự. Điều ấy có liên quan gì đến cuộc sống? Có đấy. Khi bạn học xong cấp 3 bạn muốn gì? Vào đại học. Vậy khi học xong đại học? Kiếm việc làm ổn định. Khi có việc làm ổn định? Lấy vợ, lấy chồng hay cố gắng để đạt vị trí cao hơn, kiếm nhiều tiền hơn vv...

Bạn thấy không, cuộc sống cũng có những đích đến. Năm năm nữa, mười năm nữa thậm chí ba mươi năm nữa bạn sẽ làm gì? Có bao giờ bạn nghĩ đến điều đó không? Hãy đặt ra những đích đến ngắn hạn trong một đích đến dài hạn để ta cố gắng bạn nhé. Bạn bị mất tiền ư? Bạn mới chia tay người yêu ư? Bạn bị mất việc ư? Bạn gặp chuyện buồn ư? Vâng cuộc sống luôn có vô số những điều thử thách chúng ta vượt qua. Chạy vượt rào cũng giống như cuộc sống, mỗi rào cản là một thử thách mà ta phải cố gắng để vượt qua. Và nếu bạn gặp những điều như ở trên hay bất kỳ khó khăn nào khác, hãy coi đó là những thử thách của cuộc sống mà ta phải vượt qua. Có một câu nói mà một người bạn có nick 5B đã nói với tôi: "cuộc sống luôn chọn ra người xuất sắc nhất để thử thách". Bạn đang gặp khó khăn vì bạn là người xuất sắc nhất, người xuất sắc nhất thì có thể vượt qua mọi thử thách. Mâu thuẫn không? Không hề. Sống tích cực ư?Ừ! Tại sao không fire bee (5B) nhỉ? À, cuộc sống còn là một cuộc chạy nước rút nữa chứ. Bất kỳ vận động viên nào cũng cần phải cố gắng để chạy nhanh nhất để về đích. Bạn biết đấy, trong cuộc sống nếu bạn không nhanh, không có sức mạnh và quan trọng là không cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ không thể là người đứng đầu. Hãy học tập, hãy rèn luyện, hãy làm việc hết mình để có thể là người đứng đầu. Chắc hẳn bạn đã xem chạy tiếp sức? Một người không thể dành chiến thắng đúng không bạn? Cuộc sống cũng vậy đấy. Một mình ta đôi khi không đủ, hay không thể làm được những điều diệu kỳ cũng có khi chỉ là những điều thật sự đơn giản. Một mình bạn có thể gãi một chỗ ngứa sau lưng không? Có, nhưng khó khăn hơn khi có người khác giúp. Một mình bạn có thể xây tòa nhà 100 tầng không? Có chứ vì bạn đã học bài học về chạy maraton rồi. Nhưng sẽ rất lâu đấy, có khi một hay một vài đời người không cũng không đủ để làm được điều đó. Đấy là một vài ví dụ để bạn thấy rằng làm việc theo nhóm, làm việc với nhiều cánh tay của nhiều người sẽ giúp công việc tiến triển tốt như thế nào. Hãy chia sẻ công việc, vui, buồn vv.. nếu bạn bè mệt mỏi hoặc gặp khó khăn và khi bạn gặp những điều tương tự ấy hãy chia sẻ với bạn bè. Nhé! Có bao giờ bạn vấp ngã trên đường chạy? Có, với tôi thì có. Không một trò chơi nào không có thử thách, marathon, vượt rào, nước rút, tiếp sức hay cuộc sống cũng không ngoại trừ. Vấp ngã đôi khi không phải do ta mà do những yếu tố khách quan khác. Tôi và bạn có thể sẽ ngã trên đường chạy hay trên đường đời nhưng quan trọng là ta biết đứng dậy sau những lần vấp ngã ấy. Có thể bạn bị thương, có thể bạn chảy máu nhưng sau tất cả những điều ấy hãy đứng lên để chạy tiếp phần đường còn lại của mình chứ đừng bỏ cuộc như một kẻ hèn nhát. Nhưng đừng bao giờ quên điều gì đã làm cho bạn ngã, đó sẽ là kinh nghiệm vô cùng quý báu để tránh những lần vấp ngã về sau đấy. Tự đứng lên khi bạn vấp ngã và nhìn vào vấp ngã để rút ra kinh nghiệm. Sống hết mình với hiện tại, vạch kế hoạch cho tương lai và đừng quên chia sẻ khó khăn, vui buồn với bạn bè.

Cuộc sống có phải là những đường chạy???

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
BmT, KrOng Bak, South Korea
uhm! ai muon biet ! xin lien he Y!D: i_f411.1nl0v3 . . . . . . .